Những người đàn bà ngoại tình
Phần 1
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
Phần 1
Cái nóng của tối nay thiệt là khó chịu, tôi đã tắm hai lần rồi mà vẫn chưa thấy mát. Ngày mai là thứ Hai, là bắt đầu một tuần của kỳ thi cuối niên khóa. Mấy hôm nay tôi cứ lo nghĩ tới cơ thể tôi đang có vấn đề, nên giờ này ngồi ở đây tôi vẫn chưa có một chữ trong bụng để làm vốn. “Chắc là lần này rớt hết quá, xui xẻo làm sao đó, tự nhiên trong mình bị nóng ran như sốt”, tôi nói thầm trong bụng rồi ráng cầm cuốn sách lên. Tôi lật tới chương 10 của môn Kỹ Thuật Nông Nghiệp, môn mà tôi ghét nhất.
Người ta đồn chừng Mỹ Hoa giống cha, vì cô với mẹ, bà Mỹ Trinh, khác hẳn nhau. Cô Hoa năm nay hăm bốn vừa ra trường Dược, cái tuổi đáng lẽ là nảy nở như hoa xuân trong nắng sớm. Trái lại cô ốm tong teo, chỉ được khuôn mặt đẹp và nước da trắng, cả ngày chỉ biết chúi mũi vào sách vở, không ham vui với bạn bè, rảnh thì nghiên cứu làm kẹo bánh, nấu nướng. Vậy mà cô có phước, nhờ bà má khôn lanh, lấy được chồng làm giám đốc một hãng bào chế lớn ở Sài Gòn. Bà Mỹ Trinh mới độ ngoài bốn mươi, góa chồng, nhà giàu lại khéo giao thiệp. Bà bỏ vốn cho dược sĩ Cảnh đầu tư thuốc men, rồi lân la gả được cô Hoa cho anh. Anh tuy hơn Mỹ Dung cả chục tuổi, nhưng bù lại, là một thanh niên to cao, đẹp trai, lịch sự.
Nam Phương một cõi không lối về.
Phần 1
Darren Collins nhìn xuyên qua ô cửa kính từ phòng mình. Phía dưới lầu, từ ngoài cửa, em trai sinh đôi của Darren là Marc, đang vừa dằn trái bóng rổ vừa đi xuyên qua sân vườn vào nhà. “Đồ khốn khiếp!” Darren thầm nói một cách bực dọc trong lúc thằng em trai dằn bóng lên xuống. Chiếc đồng hồ mới cáu phản chiếu ánh nắng lấp lánh là món quà sinh nhật lần thứ 18 mà bố mẹ tặng cho Marc. Cái đồng hồ Eclipse đó rõ ràng là đẹp hơn hẳn cái Sunfire của Darren.
Cầm cái thơ gửi gấm của ba, kèm mẩu giấy ghi địa chỉ, tôi ra đi lòng nhuốm nặng nề. Tâm ý tôi là không muốn xa nhà nên tìm cách này cách khác để ba thuận đề nghị của tôi, nhưng ba không nghe. Một hai ba nói:
“Bảy cô em khác cha khác ông ngoại” nghĩa là bảy cô em chẳng có chung cha cũng chẳng có chung mẹ, cũng nghĩa là chẳng có chung tý huyết thông nào, và tóm lại là bảy cô em nuôi.
“Ôi chết, ôi chết…” Loan liên tục quặn mình như con rắn lượn. 10 đầu ngón chân và 10 đầu ngón tay của cô quíu lại. Loan rên xít, kêu ré, khoa tay xin thôi, mà miệng thì cứ thốt lên “ôi chết … ôi chết” cả trăm lần.
Hồi nhỏ, tôi chúa sợ nhìn thấy máu. Chỉ cần vài giọt nhễu trước mắt là tôi muốn xỉu ngay. Mấy con nhỏ cùng học có lần thấy tôi choáng váng khi nhìn một đứa đạp đinh, máu chảy tùm lum đã ngạc nhiên quá cỡ. Nhứt là khi tụi nó thổi phì phì và nặn máu bầm ra, tôi bưng kín mặt chạy chỗ khác. Lát sau, tụi nó xúm lại hỏi, tôi khai thiệt hết trơn, tụi nó cười chê : con trai mà nhát. Rồi, bù lu bù loa, tụi nó khoe : bọn tao lớn lên mỗi tháng đổ máu dầm dề một lần, nào có hề gì, lại dây dưa mấy bữa nữa.
Nơi tôi sanh ra là một đô thị đông đúc, đời sống khá hiện đại, đa phần là thương gia, giàu có. Gia đình tôi cũng khá giả, ba tôi làm thuyền trưởng một tàu buôn gỗ liên lục – hiếm khi ở nhà, mẹ tôi buôn bán mỹ phẩm. Tôi là con một, 17 tuổi, năm cuối trung học.
Phần 1
Ngọc Diệp đang hoạch định chương trình vui chơi cho ngày nghỉ cuối tuần. Nàng biết có một người mới di chuyển đến kế bên nhà nàng. Nhìn qua hàng rào, nàng để ý đến người hàng xóm mới là một người đàn ông, trạc tuổi cha nàng. Người đó đứng ngoài hành lang chăm chú nhìn nàng với con mắt đầy thiện cảm.
Cậu ấm Thiện là con trai áp út của ông hường Nguyễn. Cậu ra đời tại một thành phố lớn, nhưng vì hoàn cảnh chiến tranh, cậu được gửi về tạm trú với một người chú thúc bá tại quê ni, lúc vừa sắp sửa tròn 12 tuổi.
Với bộ mặt cáu bẳn, Dũng hậm hực đi. Bà giáo dạy Địa đáng ghét của nó rõ ràng không ưa nó chút nào, cùng với kết quả đó, thằng Hùng được tận 9 điểm trong khi nó chỉ được 5. Phải chờ đợi 3 tiết toán cuối của ngày với tâm trạng này là một cực hình đối với một thằng dốt đặc môn học với toàn số là số như nó. Bùng thôi. Hùng nghĩ, miệng nói là chân hành động, chỉ 5 phút sau nó đã một mình lang thang ngoài phố. Nhưng làm gì ở cái giờ mà cả lũ bạn điên khùng của nó đang ngồi cắn răng chịu đựng trong bức tường kia, chỉ mình nó lang thàng ngoài này. Lững thững qua mấy dãy phố, từ sáng đến giờ chỉ có cái bánh mì không, nó không ăn bánh mỳ kẹp thịt vì toàn dành tiền đi chơi games, bụng đói, bước chân nó lần lần hướng về nhà. Một lý do để về nhà sớm là hơi khó với nó vì mẹ nó cũng dạy ở trường nó và thực tế là còn dạy Sinh vật ở lớp nó nữa. Nhưng đối với nó, không bao giờ khó khăn khi bịa ra một câu truyện cảm động nào đó, để rồi mọi người lại cuống cuồng lo sốt vó vì nó. Bây giờ, nó về nhà vào giữa buổi học với khuôn mặt nhăn nhó của một học trò quá lao lực vào việc học hành.
Thằng Bình quanh quẩn bám chị nó đang làm bếp , tán tỉnh xin tiền, vì nó cần bốn trăm đô để đổi cái xe Dream II mới .
Con Lan là em bà con của chị Sáu, chị quản gia của nhà ông Tư. Con Lan được chị Sáu giới thiệu vào làm công việc cũa đứa giử em trong gia đình, nó có nhiệm vụ lo cho thằng Tý, vừa mới được 2 tuổi. Con Lan cũng dể nhìn, nó 15 tuổi nhưng cũng như bao đứa con gái miền quê mới lên Sài gòn, nó còn vô tư và vụng về. Ông Tư đả có 2 người con trai với người vợ trước, thằng Tâm 17 tuổi và thằng Trí 14 tuổi, nhưng ông lại có thêm hai người con nửa con Trang và thằng Tý với người vợ sau, cô Hương. Hai anh em thằng Tâm rất khác tính tình, thằng Tâm thì năng động hơn nhiều, nó cũng hơi “du côn” giống như một số đông bạn bè cùng lứa tuổi. Thằng Trí thì ngược lại, nhút nhát và mơ mộng hơn, nó thích gảy đàn ghi-ta hát nghêu ngao hơn là xách xe máy chạy lông nghông như anh của nó.
Con Xuân xót xa, mắt nó rưng rưng những dòng lệ đau thương mà cả tuần nay nó đã chịu đựng từ khi nó bắt đầu làm vợ thằng Chiến. Con Xuân nhè nhẹ vạch áo, tay nó nhè nhẹ cởi cái áo vú ra. Cặp vú nó trắng ngần, căng phồng, vú nó nhè nhẹp đập theo hơi thở. Tay phải nó rà rà nhẹ lên khắp thân thể đầy rẫy những vết bầm tím bởi thằng Chiến hành hạ nó suốt cả tuần nay như một con nô tì, hay nói đúng hơn thằng Chiến không xem con Xuân là vợ.
Ngọc nhớ lại ngày xưa mình lấy chồng… Anh ấy hiền như cục bột. Thông minh, hoà nhã, ít nói… không uống rượu, không bài bạc, không đua đòi… có gì hơn kia chứ !… Cô nhớ lại, ngày xưa đi chơi… không bao giờ anh ấy sàm sở, không bao giờ mó máy bậy bạ… chính cái nghiêm túc đó đã chinh phục cô… chính cái hiền như cục bột của anh ấy mà ai trong nhà cũng thích…
Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo.
Chi đứng chết lặng bên ngoài cửa phòng tắm, toàn thân run lên bần bật, cô ghé mắt nhìn vào cảnh tượng ghê gớm đang diễn ra ở bên trong giữa anh Trung với nhỏ Quỳnh, người bạn gái thân thiết của nàng. Họ trần truồng như hai con nhộng và đang hì hục làm tình, không hề nghĩ rằng bên ngoài của phòng tắm còn có Chi hiện diện bất ngờ và nàng nhìn họ không sốt một động tác ái ân đang diễn ra mê mệt giữa hai người.
Chi thoáng đỏ mặt trước con mắt nhìn thèm thuồng của gã đàn ông to béo đang nằm dạng chân trên chiếc giường lớn.Gã nhe hàm răng khấp khểnh vàng khè hoàn toàn tương phản với bộ quần áo đắt tiền mà gã mặc trên người, đó là bộ complê đồng phục của ngân hàng Á Đông, ngân hàng lớn nhất ở Sài Gòn. Gã đàn ông có vẻ đã quen với những lần được phục vụ hầu hạ chuyện đụ đéo trong khách sạn như thế này rồi nên gã thản nhiên nằm chiêm ngưỡng người đẹp đang xấu hổ cởi chiếc áo vét ngoài , để lộ chiếc áo bó bên trong tôn bầu vú nở nang và hai bờ vai trắng nõn.Gã khẽ liếm một vòng quanh mép, hài lòng khi nghĩ đến cảnh chiếm đoạt người đàn bà xinh đẹp đang sắp trần truồng trước mắt , hôm nay hắn cảm thấy niềm hứng khởi mà đã lâu không cảm thấy. Một thằng đàn ông đã sắp 50 như hắn không phải lúc nào cũng có thể sắn sàng như hôm nay, hắn thấy máu trong người chảy mạnh,sôi sùng sục trong huyết quản, con cặc trong quần cứng ngắc chổng ngược lên như chực muốn bung ra ngoài.
Phần 1
Tốt nghiệp Trung học, tôi nộp đơn vào đại học. Tháng tám tôi chào biệt gia đình để tiếp tục con đường tương lai…
Ông Dương vừa nút cặp vú tròn lẳn vừa lòn tay cởi nốt chiếc quần lót trên người Thanh. Con bé 16 tuổi nằm trân người chịu đựng, đúng ra cũng không phải là nằm mà là nữa nằm nữa ngồi trên bậc cầu thang. Nó không phản đối mà cũng chẳng hưởng ứng. Đây đâu phải là lần đầu tiên, nó biết có chống đối cũng vô ích mà thôi, sẽ chẳng có ai ủng hộ nó trong căn nhà này và nếu có bỏ nơi này mà đi thì nó cũng chẳng biết phải đi đâu và rồi sẽ làm gì mà sống.