Cô gái đến từ trong mơ
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Truyện sex người lớn, truyện sex cõi thiên thai dâm dục
Truyện sex người lớn, với đủ các thể loại: truyện sex loạn luân, phá trinh, hiếp dâm, ngoại tình, đụ tập thể, truyện les, bạo dâm…
– Ê, đi chơi đĩ không thằng kia làm gì đứng mơ mơ màng màng nhìn em nào đó ?
Ngày xửa ngày xưa, ở một vùng núi hoang vắng nọ có một ngôi làng. Nhưng cư dân trong làng rất yêu thương nhau và họ sống rất hạnh phúc. Trong làng có một cô gái rất xinh đẹp, cô có mái tóc đen mượt mà và dài tới tận mông. Với gương mặt hình trái xoan, cặp mắt bồ câu long lanh nhưng lúc nào cũng buồn bã, cô có cái sóng mũi dọc dừa trông vô cùng cân xứng với đôi môi đỏ mọng. Chính mái tóc dài đặc biệt của cô nên mọi người thường gọi cô là: Cô bé tóc dài.
Tôi là một kỹ sư, hiện đang cư ngụ ở quận 2, Thành phố Hồ Chí Minh. Cách nay gần 1 năm, tôi quen và yêu một cô giáo tên là Nguyễn Thị Phương Ngọc, hiện đang dạy một trường tiểu học ở An Lạc và sống trong một nhà trọ trên đường 2A thuộc khu dân cư Hùng Vương, quận Bình Tân.
Tôi và Nga là bạn thân từ nhỏ. Tôi và cô ta đều sống và lớn lên trong những gia đình thuộc loại bình thường. Ngày đó, khi tụi tôi còn nhỏ, hai đứa đã rất thân với nhau. Những buổi chiều hoàng hôn, hai đứa thường rủ nhau lên đồng thả diều.
Vào tuổi 13 Cu Long trông lớn hơn đám bạn cùng tuổi. Năm 1973 chiến tranh vẫn quanh đây. Vài năm nữa nếu hắn thi rớt tú tài thì đi lính. Miền Nam Việt vào những năm sau nầy chiến cuộc sôi động mãnh liệt ở thôn quê, nhưng các thành phố vẫn sinh động bình thường. Cu Long vẫn cắp sách tới trường. Như trăm ngàn thằng nhải khác là nó tới tuổi dậy thì, tuổi thấy vú, mông, đàn bà hây hẩy là lòng thấy nôn nao kỳ lạ. Trong xóm hắn có chị Tuyên con ông bà Năm hàng xóm lớn hơn nó vài tuổi. Chị Tuyên học tới lớp mười, không học thêm, xin đi dạy trẻ con lớp vỡ lòng. Chị Tuyên có sắc đẹp, trông khoẻ mạnh, mái tóc dài, khuôn mặt thanh tân hơi nghiêm (Dầu gì cũng cô giáo) ngực nhô cao sau áo dài, thân hình cân đối. Mỗi ngày chị đi đi về về có rất nhiều cây si trồng chung quanh, chàng nào cũng muốn xin tí tình yêu. Nhưng không thấy ai được. Trong số đó có Cu Long nhưng không ai để ý, vì hắn còn nhỏ, với laị là hàng xóm nên chị Tuyên tự nhiên với nó hơn.
Tối nay ăn cơm xong, Bình tranh thủ vào trường mượn mấy quyển giáo trình của mấy thằng trong nội trú. Mải ngồi nói chuyện với tụi nó, đến hơn 9h tối cậu mới giật mình là quên mất chưa sang nhà chú Long để trả mấy quyển báo tiếng Anh mà cậu mượn để tập dịch, chú ấy đã bảo phải trả chú trong ngày hôm nay để mai chú còn mang đến cơ quan cho người khác đọc.
Tiếng hò réo vang dậy cả một vùng đồi núi Ngọa Long Sơn. Bên dí theo đuổi uớc lượng có tới 20 người, tất cả họ đều là nữ lang vận toàn bạch y. Cả đám 20 người này đang thí trổ thuật khinh công hết tốc lực đuổi theo một cặp thanh niên nam nữ đang chạy phía trước. Hai cặp nam nữ này không ai khác lạ, họ chính là đệ tử xếp hàng chữ nhất của phái Không Động, người nam nguyên là đại sư huynh của phái Không Động tên là Dương Kỳ Phong nổi tiếng với tuyệt chiêu Cửu Dương thần chưởng, còn người nữ chính là sư muội tên Hoàng Liên Phương nổi tiếng nhờ sử dụng lão luyện tuyệt chiêu Bích Lích thần chưởng.
Lên lớp Tám, một trong những môn học Lợi thích học và học giỏi nhất có lẽ là môn Hóa học, một môn học mới mà ở lớp Bảy, lớp Sáu không có. Do số tiết học ít hơn các môn học khác nên ở môn Hóa, trường cấp II Phước Lễ A chỉ có vỏn vẹn một cô giáo giảng dạy mà thôi ; đó là cô Thái Thị Mỹ Phụng, người gốc Long Khánh và cô theo chồng chuyển về sinh sống tại Bà Rịa này khá lâu. Năm nay, cô 32 tuổi, đã lập gia đình được chín năm qua và có hai thằng con trai sinh đôi thật kháu khỉnh nhưng do hoàn cảnh “cơm không lành, canh chẳng ngọt” nên gần bảy năm nay, sau khi li dị, cô đành phải sống trong cảnh phòng không gối chiếc còn chồng cô thì về Sài Gòn sinh sống với cả hai thằng con. Một mình cô thui thủi ra vào nơi căn nhà trệt nhỏ bé diện tích khoảng 60m2 ở đường Nguyễn Du, chỉ cách nhà Lợi một ngã tư và lố qua ngã tư thứ hai một chút, gần quán chè nổi tiếng Thanh Cảnh. Trong một tuần, vì trường chỉ có mỗi mình cô dạy Hóa nên sáng nào cô cũng đều thướt tha trong tà áo dài đến trường để giảng dạy cho các em học sinh, trong đó có lớp 8P3 của Lợi.
Phần 1
Rengggg reng … tiếng chuông báo hiệu tan trường, cái đám con gái nhốn nháo chạy tuôn ra cửa lớp, Vân lúc nào cũng từ tốn , cô bé làm gì cũng chậm hơn các bạn khác …
Bánh máy bay cuã hãng Korean Air line vừa chạm xuống đường băng. Nga đứng lên để chuẫn bị… Người tiếp viên hàng không ngăn laị và yêu cầu seat belt. Nga bồn chồn nôn nóng như sợ chậm chạp sẽ bị mọi người giành hết lối đi.. Nỗi sợ cố hưũ mà thị đã mang từ VN qua 6 năm nay. Tuy mới 6 năm, Nga đã trỡ về VN lần thứ ba..
Phải công nhận là xa dì Út Ngự, Lợi không thể nào chịu đựng nổi cảm giác nhung nhớ từng làn da sớ thịt dì, hầu như lúc nào, nó cũng trông chờ chuông điện thoại di động réo vang và đầu dây bên kia chính là giọng nói oanh vàng, thỏ thẻ của dì nhưng tuyệt nhiên không bao giờ xảy ra chuyện dì gọi điện thoại về cả.
Nguyệt Hằng có vẻ hơi ngạc nhiên khi gặp ông Khách đã hẹn nàng hôm nay. Làm việc trong công ty địa ốc Hải Lâm này đã hơn hai năm rồi, ít khi nào Nguyệt Hằng thấy loại khách trẻ như chàng trai đang đứng trước mặt nàng.
Chiều xuống bên bờ sông Kênh Tẻ, một chi nhánh sông Sàigòn. Tuấn Long đang hổn hển chạy bộ. Hôm nay chàng đã quên máy nghe nhạc ai-bót nên không những nghe được tiếng chân, tiếng thở của mình mà còn nghe thêm những ký ức cứ ào ào lên tiếng khi đầu óc bị xao lảng, không tập trung. Thoáng chốc mấy năm đã qua đi từ ngày đi Mỹ du học cộng thêm đôi năm lẻ trở về phụ quản lý công ty gia đình. Đánh một vòng. Rồi cũng trở lại. Như một cuốc chạy bộ. Có người sau một cuốc vận động đó thấy hăng say lên, có người ngược lại mỏi mệt. Bây giờ Tuấn Long chỉ biết tìm quên trong công việc. Sau một cuộc tình thất bại ở Mỹ, đã từng tha thiết, từng sống chung với nhau, đánh một vòng chả còn gì…
Ba đứa Hồng, Thu và Loan ngồi gần lại với nhau, im lặng đắ? đuối nhìn chăm chăm con Phương. Lúc đó là 8 giờ đêm rồi, mà con Phương cứ thao thao kể chuyện ma. Con Phương kể hay qúa, chúng nó cứ ngồi nghe mà quên rằng trời đã tối. Bốn đứa đi mót lúa hồi chiều, ghé qua nhà con Phương, rồi ở lại đó ăn cơm và trò chuyện. Con Loan sợ ma, lại thích nghe chuyện ma. Bây giờ thì con Loan không dám đi về nữa, nó nhờ con Hồng và con Thu đi về ghé qua nhà, nhắn mẹ nó là nó ngủ lại nhà con Phương.
Phần 1
Sáng thứ Bảy. Dù đêm qua đã cùng chị Quyên đi chơi về hơi khuya, sáng nay tôi có lười biếng kéo dài giấc ngủ, vẫn không sao nhắm mắt được. Vẫn đắp chăn, tôi vói tay kéo sợi day màn một tỵ để nhìn ra khu vườn buổi sáng, mùa thu.
Thắng uể oải ngẩng đầu lên nhìn qua cửa sổ ra khu vườn trống cằn cỗi đang nằm im lìm dưới cái nắng hè chói chang của miền bắc Texas. Một vài cuộn cỏ khô lăn nhẹ xào xạc càng tăng vẻ tỉnh lặng của một làng nhỏ. Quyển sách bệnh lý Harrison dầy cộm mở trước mặt. Anh thấy tất cả cái chán ngán phải quay trở lại với sách vở, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo!
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ có một gia đình công tước Hamington sống rất hạnh phúc. Công tước có một người vợ đẹp tuyệt trần tên là Laura. Sau một năm chung sống trong hạnh phúc, bà Laura sinh được một người con gái, công tước đặt tên cho nàng là Cindirela.
Suýt tí nữa thì tôi hụt chân ở mấy bật cầu thang. Tôi vô tình bắt gặp Anh Hai đang hôn bạn gái. Ghê quá! Tôi run lên, hai lỗ tai nóng ran. Không biết làm thế nào trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan đó, Tôi đằng hắng một cái.
Phải chăng đó là định mệnh ? Năm nào Phương cũng đến với bãi biển ấy – Bãi biển đời con gái của Phương đã để lại, bãi biển đã cho Phương hiểu thế nào là hạnh phúc và đau khổ; Đau khổ đến tột cùng …
Phần 1
– Bà ơi, bà nàm ơn nàm phước cho con xin một củ khoai, con đói qúa. Con dzập đầu cuối nạy bà.
Phần 1
Phần 1